======================================================================================

Home � Loạn luân

Loạn luân

Nghe em than thở không dám yêu ai và tin ai tôi ngạc nhiên vì em út tôi là đứa xinh đẹp và công việc ổn định. Có nhiều chàng trai theo đuổi và tán tỉnh em nhưng chưa bao giờ em chính thức giới thiệu với gia đình bạn trai của mình.

Loạn luân
ảnh minh họa
Tôi năm nay 30 tuổi, đã lấy chồng 8 năm nay, tôi không nghĩ nỗi đau của tôi lại bị khơi dậy trong khi bản thân mình muốn nó ngủ yên.
Bố mẹ tôi sinh được ba chị em gái, tôi là thứ 2. Chị gái tôi đã lập gia đình và đang hạnh phúc cùng chồng con ở nước ngoài. Tôi thật sự đau đớn khi biết rằng không phải chỉ mình tôi xấu hổ, và phải giấu kín nỗi đau này.
Ngày hôm qua em gái út sang thăm, chồng tôi lại cho con gái đi về nhà ông bà nội nên hai chị em có nhiều thời gian tâm sự cùng nhau. Nghe em than thở không dám yêu và tin ai tôi ngạc nhiên vì em là đứa xinh đẹp và công việc ổn định. Có nhiều chàng trai theo đuổi và tán tỉnh nhưng chưa bao giờ em chính thức giới thiệu với gia đình bạn trai của mình.
Tôi hỏi em nguyên nhân vì sao mãi em mới nói. “Khi chị lấy chồng được gần một năm (năm đó em gái tôi mới 14 tuổi) một buổi tối em đi ngủ thấy có ai đó nằm cạnh mình và có những hành động xâm hại. Em định kêu lên nhưng bị bịt mồm lại. Em không ngờ đó là bố của mình chị ạ”. Điều này xảy ra vài ba lần nữa nhưng em không dám nói ra, vì sợ mẹ đau lòng.
Bố tôi là một người trí thức theo đúng nghĩa của nó. Bố tu nghiệp tiến sỹ ở nước ngoài khi chị em tôi còn nhỏ. Một mình mẹ ở nhà tần tảo nuôi ba chị em tôi khôn lớn. Bố vẫn thường xuyên gửi tiền về nhà để mẹ nuôi con. Rồi bố về nước cả nhà vui mừng không tả xiết. Chị em tôi đuợc bố mẹ chăm lo ăn học đến nơi đến chốn. Hai năm sau chị tôi được đi học nước ngoài xa gia đình từ đó, it khi có thời gian rảnh về thăm nhà. Rồi chị lấy chồng và hạnh phúc cùng gia đình của mình.
Chuyện đó cũng từng xảy ra với tôi: khi tôi cũng đã 14 tuổi một buổi tối đi ngủ cũng thấy có người nằm đè nặng lên mình mà không kêu được. Tôi lo sợ mà không dám nói với ai. Đến lần thứ hai tôi đã biết đó là ai, tôi mặc cảm tội lỗi, xấu hổ cùng bạn bè, sức học của tôi giảm rõ rệt. Tôi lại bị bố kèm cặp học hành, trong những lúc như vậy tôi sợ co dúm người lại, đầu óc quay cuồng. Tôi bị ông thúc ép học hành, nhưng đồng thời ông vẫn làm chuyện đó với tôi. Tôi cố gắng mãi để thoát khỏi sự kèm cặp đó, đồng thời luôn để mắt tới đứa em út, tôi lôi nó từ phòng riêng sang ở với mình cho mãi tới lúc tôi lấy chồng. Nhưng tôi không đủ dũng cảm để nói ra điều đó với em gái mình vì em còn nhỏ, sợ em không thể chấp nhận sự thật. Trước khi về nhà chồng tôi nói nhỏ với em: “Đi ngủ em nên khoá cửa phòng từ phía trong cho an toàn”, em ngạc nhiên hỏi: “Nhà mình không an toàn sao?”, nhưng tôi lại không trả lời đựoc câu hỏi của em.
Tôi không nghĩ em mình cũng lại là nạn nhân thứ hai của bố. Chúng tôi cảm ơn ông vì ông cho chị em tôi ăn học, nhưng lại khinh bỉ ông vì ông đã làm hại đời chúng tôi. Bề ngoài ai cũng đánh giá bố là một người mẫu mực, đạo đức, bề ngoài của ông đạo mạo trông có vẻ như là khó tính nữa, ai cũng tin tưởng ông.
Khi nói ra tất cả những điều bấy lâu nay giấu kín trong lòng, em khóc như chưa bao giờ được khóc. Nói đúng hơn là cả tôi và em cùng khóc, đến lúc này tôi mới dám nói ra những gì tôi cũng đã phải  hứng chịu, những điều mà tôi đã cố chôn chặt bấy lâu nay. Tôi đã động viên em nhưng tôi không dám chắc em sẽ vượt qua được nỗi đau này.
Các bạn bảo tôi phải làm sao bây giờ? Liệu có ai tin chị em tôi đã phải chịu đựng nỗi đau này? Nếu im lặng thì liệu tôi có dung túng cho bố tôi không  khi mà ngoài sự đau đớn thì tôi vẫn yêu quý ông  như thế? Liệu bố tôi có mắc chứng bệnh gì không? 

Tags: